Rơi lệ vì sự ghẻ lạnh từ mẹ chồng
Mình và anh yêu nhau từ lớp 10, sau 9 năm, mình trở thành cô dâu trong sự chúc phúc của gia đình và bạn bè. Niềm vui càng tăng gấp bội khi mình có thai sau 2 tháng kết hôn. Tuy nhiên, sóng gió ập đến khi ba mình làm ăn thua lỗ, bán hết nhà cửa nhưng vẫn không đủ trả nợ và có thể phải ngồi tù. Mình rất buồn và lo lắng cho sức khỏe, có nguy cơ sảy thai. Chồng mình rất thương, đã bán nhà và vay mượn giúp ba mình thoát khỏi vòng lao lý. Mình cảm kích anh, nhưng mẹ chồng lại ghét mình, thường xuyên gây khó dễ, nói rằng con trai chỉ cần vợ và không cần mình sống trong nhà chật chội. Mình khổ tâm nhưng không dám nói cho anh biết, cố gắng chịu đựng và làm hài lòng mẹ chồng.
Khi đến kỳ sinh nở, mình muốn về nhà mẹ đẻ để được chăm sóc, nhưng do gia đình mình đã bán nhà và đang thuê chỗ khác, nên không thể về được. Mình sinh con gái, mẹ chồng không vui vì chồng mình là con một. Mẹ chồng thường nói bóng gió về con gái mình, khiến mẹ mình cảm thấy buồn nhưng không nói gì, chỉ khuyên mình nên chăm sóc mẹ chồng. Mẹ chồng còn làm giấy nợ để bố mẹ mình ký, chồng mình không đồng ý và mẹ chồng đã về quê. Vợ chồng mình phải về xin lỗi bà. Dù mẹ chồng có đối xử thế nào, mình vẫn chịu đựng vì thương chồng. Nhưng khi mình đi làm lại, bà thường xuyên gọi mình về, và mình nghe con khóc khiến mình xót ruột.
Về nhà, bà chỉ bảo tôi ở nhà chăm con, không phải ô sin, và nói rằng đi làm cũng phải gửi tiền cho bên ngoại. Khi thấy con có vết bầm tím, tôi không chịu nổi, đã cãi nhau với bà, khiến bà gọi chồng tôi về. Anh rất khổ tâm nhưng không biết giải quyết ra sao. Mẹ chồng tôi còn gọi họ hàng lên để nói chuyện, thậm chí đòi đưa tôi về nhà ngoại. Quá mệt mỏi, tôi đã viết đơn ly dị để chồng không phải khổ. Dù cả hai khóc nhiều, tôi không thể tiếp tục. Sau 2 năm chung sống, chúng tôi đã xa nhau. Tôi chuyển ra ở trọ và không về nhà ngoại để tránh làm bố mẹ thêm khổ. Con tạm gửi trẻ, cuộc sống dần ổn định nhưng tôi vẫn nhớ anh, đặc biệt khi cô đơn hay con ốm. Dù vậy, tôi nghĩ mối tình của chúng tôi đã thật sự kết thúc.
Mình mong anh tìm được hạnh phúc, vì anh đã hy sinh nhiều cho mình. Nhìn anh tiều tụy sau một tháng, lòng mình đau xót. Cuối cùng, mình chấp nhận cho anh đến thăm mẹ con mình. Anh thường xuyên đón con, ăn cơm và thỉnh thoảng ngủ lại. Sau chia tay, mình cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa nếu không có anh; con gái càng lớn càng quấn quýt với anh hơn. Nhìn cha con vui vẻ, mình không khỏi rơi nước mắt. Gần đây, mẹ chồng hẹn gặp, tỏ thái độ vui vẻ, khiến mình hy vọng, nhất là khi mình đang mang thai. Mình không oán hận bà, nhưng bà càng ngày càng làm mình khổ hơn. Bà đề nghị khuyên anh đi thêm bước nữa với cô giáo gần nhà, vì anh là con một và cần có cháu đích tôn.
Mình đang rất mệt mỏi. Dù đã cố gắng hết sức, mẹ chồng vẫn không hiểu và thông cảm cho mình. 12 năm yêu anh không phải là ngắn, mình đã luôn giữ vai trò con cái với mẹ. Mình yêu anh, nhưng không muốn sống trong địa ngục như trước. Một lần tan vỡ đã để lại nhiều tổn thương, mình không đủ can đảm để quay lại. Chồng mình rất vui khi biết mình mang thai, anh đã vay mượn tiền để trả mẹ chồng, hy vọng bà sẽ không trách mình. Nhưng mình biết rằng mình khó có thể hòa hợp với bà. Liệu tình yêu của chúng mình có thể tồn tại khi không thể ở bên nhau, và mình không muốn chồng mang tội bất hiếu?




Source: https://afamily.vn/tam-su/ua-nuoc-mat-vi-me-chong-ghet-bo-20111226143334309.chn